Một Góc Thơ Và Tôi
Có những
lúc buồn - tôi trốn vào thơ
Như đứa
trẻ con tìm về võng mẹ
Bởi thơ
cho tôi chỗ ngồi lặng lẽ
Đi lại từ
đầu và mãi về sau
Góc thơ –
tôi ngồi mơ chuyện trầu cau
Góc thơ –
tôi về chân trần lối nhỏ
Đuổi chuồn
chuồn - bắt bướm - hái hoa
Dòng mương
xanh - bãi mía - đám ruộng gò
Con diều
biếc băng đồng - trơ gốc rạ
Góc thơ
tôi - ngọt ngào câu hò lã
Bản bài
chòi đạp lúa những đêm xưa
Trống làng
reo vui - mừng buổi được mùa
Ngôi đình
cổ - bập bùng đêm hát bội
Góc thơ
tôi - nón cời dang nắng dội
Mót lúa
trên đồng - đốn củi rừng xa
Chiều đổ
giông - ríu rít góc sân nhà
Bầy gà con
rộn ràng quanh cánh mẹ
Con trâu
nghé vào chuồng - chân dậm khẽ
Tiếc đám
cỏ non bỏ lại ven rừng
Bác nông
dân về - tấm áo vá lưng
Mồ hôi
đọng - tiếng gầu khua lòng giếng
Góc thơ
tôi - bỏ làng xuôi miệt biển
Đường tản
cư - nước mắt chảy lưng tròng
Nhớ luống
cải vàng vừa chớm đơm bông
Đêm phố
chợ - nghe chừng chim quốc gọi
Tu hú kêu
- ổi vườn đang chín tới
Sao nhớ vô
cùng – thương quá đỗi thương
Phố thị -
làng quê... chỉ mấy dặm đường
Sao xa quá
- tựa đôi bờ Bến Hải
Góc thơ -
tôi về giữa mùa con gái
Tuổi học
trò nhịp guốc khua ran
Cát trắng
- biển xanh - sóng bạc - mây vàng
Trang sách
mỏng gối đầu - ru cõi mộng
Chân bỡ
ngỡ giữa đường đời ngợp bóng
Ghế giảng
đường - mơ chuyển đá vàng thau
Góc thơ -
tôi về nhốt cuộc tình đau
Chôn ước
vọng của một thời trẻ dại
Ngày tháng
Tư - mưa dầm hay nắng trải
Chết lịm
hồn mình mấy giải khăn tang
Nước mắt
chảy quanh - nước mắt chia hàng
Góc thơ
tôi – một kiếp sầu lữ thứ
Những con
người câm lặng bỏ quê đi
Mang trên
lưng từng ước vọng xanh rì
rồi gãy
vụn theo cuộc đời cơm áo
Gãy những
khát khao – vỡ tàn mộng ảo
Đời tha
hương lơ láo một câu chào
Giọng của
người lạ hoắc – chẳng âm hao
Câu mẹ đẻ
thì thào trên môi lạnh
Lòng căm
nín và mắt nhìn ráo hoảnh
Đi giữa
quê người ... hoài vọng quê hương
Góc thơ
tôi – hay tiếng nấc đoạn trường./
Phan Thị
Ngôn Ngữ
No comments:
Post a Comment