Có bao giờ H nói H yêu anh không?
Yêu cái
cuống quít ngày đầu con mở mắt
Yêu cành
hoa bố tặng Khoa hồng thắm
Yêu vòng
tay ôm làm dịu những cơn đau
Yêu cả
những hời hợt vô tình,
Mà biết
cuộc đời bãi biển nương dâu
Có nghĩa
gì đâu những tháng năm xa cách
Anh vẫn ở
đây mà, chỗ anh ngồi, trang sách
Chuyện quê
nhà vẫn lóng lánh những ước mơ
Anh vẫn ở
đây mà, trong câu hỏi con ngu ngơ
Chỉ cánh
hoa tàn rơi như mảnh tim tan vỡ
Chỉ tại
đất trời khi kh ông bão gió
Chim bỏ xa
rừng cây đứng bơ vơ
Chẳng có
tiếng động nào ngoài những giọt mưa
Khi bóng
đêm nhân lên nỗi nhớ
Khi cuộc
sống ngoài kia, nối đuôi nhau,
những
chuỗi dài chọn lựa
Có chọn
lựa nào chẳng hụt hẫng cô đơn
Có bao giờ
H nghĩ H thương anh đâu
Hai đứa ở
xa nhau như hai đầu trái đất
Anh bướng
bỉnh và anh nghèo rớt
Anh có gì
cho H ước mơ
Chỉ tại
câu ca dao một nửa đã là thơ
Ai trách
lòng mình giếng sâu, giếng cạn
Hay tại
anh thương đất nước mình vô hạn
Bậu nối
dây rồi ai nỡ làm ngơ
Có bao giờ
H nói H yêu anh không?
Yêu cái
hạt gạo anh khắc tên mình một nửa
Thương
điều chọn lựa - dù xót xa –
đang làm
mình cách trở
Thương
những tính toán cộng trừ
một nửa là
ước mơ
Thương
trái tim ngày nào vẫn dào dạt thiết tha
Mỗi nhịp
đập hẳn đau vì xa cách
Sàn đá
lạnh có nhớ con thao thức?
Đất với
trời ai xẻ nửa vầng trăng
Có bao giờ
H nói H yêu anh không?
Khi mùa
xuân trở mình đâm lộc biếc
Mười bảy
năm mải mê - trăng tròn rồi lại khuyết
Mười bảy
năm xôn xao - cơm áo, nợ nần
Sao chỉ
lúc này khi cách trở đại dương
Mới tiếc
những mùa xuân
những
tháng năm để mất
Mới tiếc
một điều mình chưa từng nĩi hết
Một
điều... H chỉ nói với riêng anh…/
Hương
Giang
Bài thơ
nhờ toà Đại Sứ đọc
khi thăm
anh Quân trong tù (03/2007)
No comments:
Post a Comment