Thủy Lâm Synh
Chiều xuống thật nhanh, nhanh như tuổi đời của chị Thục.
Mới đây thôi, chị còn là một giáo viên trường cấp một; thướt tha áo dài trắng,
chạy xe Honda Dame; nhiều đồng nghiệp đã ghen với cái nét đài các và vóc dáng
sang trọng của chị. Mặt chị Thục hơi vuông tạo những nét cương quyết. Mà chị
Thục cương quyết thật đấy, chồng chết khi tuổi đời mới 30. Chị Thục cương quyết
không dễ dãi cho bản thân. Lẽ dĩ nhiên, hai đứa con trai rất kháu khỉnh đã là
động cơ khiến chị cương quyết treo cái tiết giá lên cao. Mau quá, vụt một
thoáng, chị trở thành bà lão hồi nào không hay! Có ngờ đâu cuộc đời đưa đẩy.
Bước thêm bước nữa ai cũng nghĩ là vì chị Thục đang “Hồi Xuân”.
Hồi xuân! Nghe cũng lãng mạn quá chứ? Chị Thục nhìn gương
mặt già chác của mình trong gương rồi mỉm cười nhớ lại thời son trẻ. Chồng chị
Thục là anh Tâm nghiện rượu nặng. Ngày nào cũng say, chị Thục chịu đựng cả chục
năm với người chồng vô tích sự ấy. Cái say của anh Tâm bắt đầu từ một khủng
hoảng việc làm. Ba anh Tâm là đảng viên nên anh mới được cất nhắc làm chủ nhiệm
khu chế biến thủy sản Trùng Dương. Mới làm được một năm anh Tâm đi ngồi tù vì
cái tội ham tiền ký giấy phép mua năm phuy dầu cho một ghe vượt biên. Thật ra,
lúc bấy giờ ít còn ai ham vượt biên nữa vì các nước tây phương đã chán ngấy
khối người khổng lồ đang ăn chực nằm chờ tại các trại tỵ nạn chưa phương giải
quyết. Mỹ khuyến khích người Việt tỵ nạn hồi hương, bù lại được nhận khoản tiền
ít nhiều gì đó. Anh Tâm chủ quan như thế nên hạ bút ký tờ đơn mua dầu cặn,
không ngờ cái chữ ký oan nghiệt ấy đưa anh vào khám ngồi bóc gần hai quyển
lịch.
Chị Thục lo cho chồng đến tán gia bại sản mới được mãn tù.
Khi về, anh Tâm tìm không ra việc làm vì có án, mà là án ăn hối lộ. Thất chí, anh Tâm nhậu li bì, sáng say chiều xỉn,
bao nhiêu năm liên tiếp. Chị Thục hết lời khuyên giải, nhưng càng khuyên chén
dĩa càng bay, đi thì thôi, về là chửi chó mắng mèo. Không biết anh Tâm bất mãn
xã hội không dung túng anh, hay bất mãn chính mình vì cái tội ham tiền mà càng
ngày ăn nói càng trở nên thiếu văn hóa. Cũng phải thôi, anh Tân có văn hóa đâu
mà thiếu. Lêu lổng từ trẻ, anh Tâm ỷ lại vào người cha “có công cách mạng”. Con
người như thế, chị Thục bỏ mặc anh Tâm không thèm đá động gì tới nữa. Cho đến
lúc nước da vàng như nghệ, bụng chương lên, đi khám, bác sĩ cho biết anh Tâm bị
chứng ung thư gan đến thời kỳ cuối. Chị Thục không chút ngạc nhiên, bởi một con
người thiếu trí tuệ đã tự hủy hoại thân thể của mình bằng độc tố. Cũng may, Tâm
qua đời sớm, ngoài thì buồn cho đúng thủ tục,
bên trong chị Thục mừng vì vừa trút được gánh nặng.
Từ ngày chồng chị Thục về bên kia thế giới để tiếp tục say,
chị Thục chưa bao giờ nghĩ đến bóng dáng một người đàn ông khác, ít nhất là bề
ngoài. Cái nề nếp gia phong đã không cho phép chị tự do chăng? Có người cho
rằng dù sao thì cũng nhất sỹ nhì nông. Nếu có bước thêm vài bước nữa thì chị
Thục cũng phải chọn người có bằng cấp một tí cho xứng đáng với cái “mark” giáo
viên. Nghặt một nỗi, đốt đuốc đi tìm ở cái thành phố nhỏ nầy cho được ông nào
có kiến thức, tuổi cao, lại rảnh vợ để làm bạn cũng khó chứ nói chi làm chồng.
Anh hiệu trưởng của trường chị đang dạy thì sao? Chết vợ, xứng đôi đấy! Nhưng
về để mà nuôi nguyên đàn con sai nái của bà vợ trước thì thà làm bà sơ bà vãi
sướng hơn. Chị Thục nghĩ thế và cương quyết ở vậy, cho đến một ngày định mệnh
đưa đẩy chị lên xe hoa... kỳ.
Chuyện tái giá của chị Thục tuy đơn giản nhưng đã gây thắc
mắc cho nhiều người, nhất là bà con thân tộc bởi ai cũng biết sau vài thập niên
nằm trơ vơ, mùi đàn ông nó ra sao hầu như chị quên mất. Con cái đã trưởng thành
và sắp nên danh. Chị Thục đang sung
sướng với chức năng làm mẹ. Chị hãnh diện là phải; thằng Tình, đứa con đầu đang
là bác sĩ thực tập tại bệnh viện toàn
khoa Nha Trang. Thằng Thâm có lẽ cũng theo nghiệp anh nó nên đang mài đũng quần
những năm cuối trường thuốc. Cái bóng hạnh phúc vì sự nên hình, nên vóc, nên
danh của hai đứa con làm cho chị Thục cứ lâng lâng như người vừa hớp ngụm rượu.
Thế nhưng một khúc quanh lại đến trong cuộc đời vừa đúng 55 tuổi của chị. Đó là
việc chị Thục lấy một anh Việt kiều vài tuổi lớn hơn con đầu lòng của mình.
Cũng may chị đã nghỉ hưu, nếu không thể nào chị Thục cũng nghe những dị nghị
của bạn đồng liêu, và anh hiệu trưởng chết vợ cứ đeo như đỉa.
Nghe chị Thục tái giá nhiều người không tin, lúc trẻ còn
không muốn, huống chi đến giờ nầy “điện nước” hết rồi. Nhưng sự đời nó đưa đẩy
nhiều khi chỉ có người trong cuộc mới biết. Bàn tán xoay quanh cuộc hôn nhân
phức tạp của chị Thục có hai vấn đề người ta đặt ra: Thứ nhất, từ trước đến giờ
thông thường chỉ nghe đàn ông Việt kiều già về quê tìm bồ nhí, vợ trẻ để thăng
hoa cho cuộc sống vị kỷ. Thứ nhì, Việt kiều tìm người muốn xuất ngoại kết hôn
kiếm chút hoạnh tài... Nhưng lạ lắm, hai điều trên hoàn toàn không nằm trong
khung cuộc hôn nhân của chị Thục. Như
vậy tại sao chị Thục lấy chồng, lấy để làm gì? Mà lấy một đứa chỉ đáng tuổi con
mình là thế nào?
Giản dị lắm, năm năm trước, một buổi chiều hè, chị Thục đạp
xe hóng mát trên đường Trần Phú. Trước chị là một người đàn ông đang loay hoay
đưa mắt vào máy hình. Một cô gái phóng xe gắn máy từ sau tới, tròng tay phải
vào dây chiếc máy hình làm cho người đàn ông kia bị giật ngã bịch ra ngoài
đường. Một chiếc xe khác trờ tới tung vào người đàn ông, một tiếng la “ối” rồi
lịm mất. Chiếc xe vừa tung người lạng quạng vài giây rồi thăng bằng trở lại, cả
hai đều rú ga chạy mất hút lẫn trong đám xe cùng chiều. Mắt chị Thục vừa chứng
kiến một cảnh tượng hãi hùng như trong phim hành động. Phản xạ của từ tâm, chị
Thục liệng xe đạp vào lề, nhào tới xốc nạn nhân lên, máu me nạn nhân ướt cả áo
lụa trắng của chị. Người đàn ông bất tỉnh, gọi mãi không nghe trả lời. Chị Thục
kêu taxi đưa ngay vào bệnh viện cấp cứu. Vì nạn nhân bất tỉnh, chị Thục đứng ra
lo vài thủ tục nhập viện, chạy chữa...
Dưới chân giường, người ta thấy tấm giấy ghi bệnh lý như
sau:
“Nguyễn Tấn Tú, sinh
năm: 1982, quốc tịch: Hoa Kỳ,
Bệnh trạng: bị xe gắn máy tung gãy hai xương sườn.
Người thân: Trần Đoan Thục...
Được mẹ dặn cẩn thận, bác sĩ thực tập Tình hết lòng săn sóc
cho Việt kiều Tú. Trong thời gian dưỡng bệnh, chị Thục tới lui săn sóc Tú và
xem như con. Khi lành bệnh, Tú và Tình kết thân thành đôi bạn bởi Tú cũng là
bác sĩ, nhưng anh chuyên về giải phẫu thẩm mỹ - ngành mà Tình mơ ước từ lâu. Về
nhà Tình chơi, ăn uống... Tú vẫn gọi chị Thục bằng mẹ. xưng con, như Tình và
Thâm.
Về lại Mỹ, Tú tìm cách trả ơn gia đình bạn, muốn đưa cả gia
đình Tình xuất ngoại để giúp anh em Tình vào ngành họ ưa thích nhưng luật sư
của Tú cho biết chỉ có con đường duy nhất hợp lý là Tú phải về làm đám cưới với
“mẹ Thục”. Thế là một đám cưới đơn giản, nhưng có quay phim và mướn thợ chụp
hình. Thục đắp sáp dày lên mặt, tròng áo cô dâu, Tú không cạo râu nhẵn thín
diện đồ chú rể.
Chín năm trôi qua, Tú đã dẫn dắt hai người em kết nghĩa
Tình và Thâm trở thành bác sĩ chuyên khoa giải phẫu thẩm mỹ. Mỗi người chịu
trách nhiệm một nơi trên cơ thể con người. Viện Thẩm Mỹ 4T, viết tắt từ Thục,
Tú, Tình, Thâm mới khai trương hai năm thôi mà khách sắp hàng. Thời buổi mà các
đấng
ông chồng luôn phàn nàn vợ về những dấu chân chim trên khóe
mắt, bụng cả đống da nhão nhẹt, vế rỗ như mặt võng... thì các thẩm mỹ viện có
cơ hội hốt bạc các bà.
Khách đông, ba anh em làm không xuể, những bậc thầy giàu
kinh nghiệm ở trường được mướn về làm việc. Viện Thẩm Mỹ 4T đang là mối đe dọa
lớn lao cho hai cơ sở thẩm mỹ đã có tiếng từ lâu là Bích Ngọc và Hạnh Phước.
Từ ngày định cư, chị Thục lu bu quá nhiều công việc. Giờ
nầy thì mấy đứa con không cho chị Thục ra dưỡng đường như những ngày đầu khai
trương nữa. Hai cô Ba Lan khỏe mạnh lo quét dọn, lau chùi. Sổ sách kế toán, đều
có nhân viên lo. Ở không không quen, chị Thục lại thấy buồn vì mấy đứa con chưa
đứa nào có vợ để cho chị có chút cháu ẵm bồng.
Vài năm trở lại đây, chị Thục rảnh rang, nên đi chùa đều
đặn. Tuần nào cũng có mặt chị ở nhà bếp làm công quả. Chị Quảng Hoa, người đầu
bếp chính chùa Trúc Lâm hỏi chị Thục:
- Nghe nói Diệu Hiền (pháp danh chị Thục) đón xe buýt về
chùa, sao không bảo ông xã chở đi?
Chị Thục cười:
- Em có chồng đâu!
- Sao hôm trước ai nói chị qua Mỹ theo diện hôn nhân?
- Ừ thì hôn nhân, nhưng chia tay rồi.
- Lẹ dữ trời – Chị Quảng Hoa chép miệng!
Chị Thục che miệng nói vào tai chị Quảng Hoa:
- Mình đã diễn xong vở kịch cho tương lai hai đứa nhỏ.
*Thủy Lâm Synh/ 12,
2009
No comments:
Post a Comment