Khi
tôi choàng thức dậy
giữa
cõi đời bất an
mang
tiền thân Âu Lạc
đọc
câu kinh Việt Nam
Nhớ
lời ru của mẹ
thương
vần điệu ca dao
hòa
bình, cơn ác mộng
ngày
tàn cuộc binh đao
Khi
cùng một dòng sông
nước
hai luồng xoáy ngược
từ
đầu cuộc phân tranh
đâu
căn phần tội phước?
Khi
loài người tráo trở
trước
nhân tâm bạo hành
tôi
linh hồn dã điểu
thân
phận thời mong manh
Khi
bãi mìn hố đạn
chắn
lối tìm yêu thương
ruộng
đồng hoang xơ xác
tôi
gọi thầm quê hương
Khi
dòng sông nối lại
người
anh em tìm nhau
trao
hận thù ân oán
đời
ngộp tiếng thương đau
Khi
núi lở sông bồi
tôi
đâu là gỗ đá
tim
thắt quặn từng cơn
trước
mỗi đòn hành hạ
Khi
trăm điều muốn nói
tắc
nghẹn không nên lời
giữa
hôn mê ngôn ngữ
tôi
làm thơ tạ đời
Hồn
tôi thành mây khói
lòng
tôi tựa sóng cồn
bơ
vơ bầy dã điểu
quê
hương trời hoàng hôn.
*SONG
NHỊ
No comments:
Post a Comment