Ngô Minh
Hằng
Mẹ ơi,
lại trắng một đêm
Hồn con
trăn trở trong niềm quạnh hiu
Tóc con
bạc đã bây nhiêu
Mà chưa
đền trả một điều cho quê
Từ đi,
con chửa trở về
Và quê
vẫn đó não nề hờn oan
Vẫn đầy
thống khổ lầm than
Nỗi đau
vẫn lớn, bạo tàn vẫn cao
Thì con
đâu có thể nào
Cười vui
giữa những nghẹn ngào núi sông !
Mẹ xem,
hận tủi chất chồng
Ba miền
dân tộc cùm gông ngục tù
Tay ai
tạo oán gây thù
Miệng ai
đạo đức hỏa mù thế gian
Lòng ai
quỷ quyệt dã man
Cắt chia
sông núi Việt Nam cống Tàu
Và Tàu, ai
đội trên đầu ...
Ðồng
bào, tổ quốc đạp nhàu dưới chân !
Quay đi,
thẹn đã vô ngần
Nhìn vào
con lại bội phần xót xa
Muốn kề
vai gánh sơn hà
Vung
gươm anh kiệt xông pha với đời
Khốn con
sức mọn tài vơi
Ðành ôm
nhục tủi kiếp Hời bấy lâu
Ðêm dài
nhức vết thương sâu
Cảm ơn
Mẹ đã chia sầu quê hương ...
Xin ai
dưới nguyệt mài gươm
Cứu quê,
chính khí, tuốt gươm diệt thù !
Ngô Minh
Hằng
This comment has been removed by the author.
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
ReplyDeleteVung gươm anh kiệt xông pha với đời
ReplyDeleteKhốn con sức mọn tài vơi
Ðành ôm nhục tủi kiếp Hời bấy lâu
Ðêm dài nhức vết thương sâu
Cảm ơn Mẹ đã chia sầu quê hương ...
Xin ai dưới nguyệt mài gươm
Cứu quê, chính khí, tuốt gươm diệt thù !
đoạn thơ hay
click xem thêm Tại đây