HÙNG VĨNH
PHƯỚC
Gởi Cho
Ngày Đó Bây
Giờ
Cuộc đời
lấy hết nắng mưa ra khỏi tôi
chỉ để lại
chút mây trời lãng đãng
buồn buồn
bước vào khu vườn dĩ vãng
Tôi từng đi
giữa sương mù
thấy đằng
xa trái tim mình treo lủng lẳng
thấy cuộc đời
gồm những nẻo đi/về hoang vắng
mà chỉ biết
trông vời theo mộng ước trôi xa.
Có phải mùa
thu là những chiếc lá bâng quơ
bay ngơ
ngác giữa rừng kỷ niệm
những chiếc
lá bay đi còn tôi đứng đếm
những vui
buồn rũ rượi giữa tàn phai
Và bây giờ
tôi còn chút nắng mai
đã giấu
được không để đời lấy hết
tôi không
dại gì để mưa đi biệt
vẫn giữ lại
cho mình chút ít mưa xuân.
Vẫn giữ cho
mình những kỷ niệm (thiết) thân thương
có những
mối tình đến rồi đi thầm lặng
có những
bạn bè anh em từng chia cay sẻ đắng
để thấy
cuộc đời vẫn là một bài thơ./
hùng vĩnh
phước
No comments:
Post a Comment