Saturday, February 25, 2017

Thơ Song Nhị















Trăng Xưa


* Từ khi trăng là Nguyệt – TCS
(chuyện một người con gái & người chồng
tên  là Thu… khi dứt cuộc tình đầu...)

Ta hái vầng trăng bên mé núi
tuổi lòng khờ khạo thuở ngu ngơ
vầng trăng thấp thoáng trên dòng suối
ta vói. trôi theo giạt cuối bờ
Ngày áo em bay chiều trắng phố
ta người quán trọ gã hàn sinh
loay hoay giữa ngã đường nhân thế
lỡ hẹn. quay đi nẻo bạc tình

Tượng đá cũng đau. dòng lệ chảy
duyên tình nỡ thử cuộc nhân duyên
hỡi ơi! tơ tóc nào xe buộc
để khúc tầm dương hận chữ nguyền

Nước mắt em loang màu áo lụa
cả thời kho báu thuở đôi mươi
cho nhau chưa đủ niềm lưu luyến
thu đã sang. nguyệt lạc cuối trời

Từ đó thời gian như đọng lại
những hàng cây cũng đứng trông nhau
bước chân nhung lụa thời con gái
xuôi ngược tìm quên những chuyến tàu

Man mác trăng soi màu cổ nguyệt
đêm nằm nghe tiếng gió thu lay
giấc mơ chăn gối khi choàng dậy
em khóc. rừng thu động lá bay

Ta cũng băn khoăn lòng dã dượi
đã hằn gót mỏi ngã Hàng Xanh
từng cơn mưa nhỏ che ngày tháng
góc phố im lìm những ngõ quanh.

1962




No comments:

Post a Comment