SONG
NHỊ
* Qúy Tặng nhóm VTLạcVận
Tôi
ngồi uống một mình tôi
Nghiêng chai cognac đã vơi nửa
phần
Quanh
tôi trời đất xoay vần
Quan
quân tướng sĩ
quần
thần ngả nghiêng
Tôi
ngồi uống cạn niềm riêng
Con
sâu trong tổ cuồng điên vẫy vùng
Con
diều chết giữa không trung
Mấy
con nhạn lạc mông lung cõi bờ
Mấy
thằng bạn chết bất ngờ
Trong
lòng tôi chết tiếng thơ tạ từ
Tôi
ngồi lẩm nhẩm riêng tư
Thấy
hai con mắt đỏ nhừ trăng sao
Tôi
ngồi nói chuyện tào lao
Đọc
bài thơ bỗng lệ trào mưa sa
Tôi
ngồi uống với hồn ma
Nhốn
nhao một đám tài hoa lạc vần
Thiên
đình bày cuộc chương dân
Một
bầy du tử quây quần áo xiêm
Phách,
đàn, kèn, sáo, trống, chiêng
Thi,
ca, họa, nhạc, đảo điên, loạn cuồng!
Tôi
ngồi dốc cạn Hồ Trường
Rót
về phương Tây
cõi
vô thường mênh mông
Rót
tràn về một phương Đông
Ôm
bình rượu dốc vỗ lòng biển đau
Mấy
mươi năm gãy nhịp cầu
Kẻ
bên kia khóc người sầu bên ni
Tôi
ngồi uống tiễn người đi
Người
đi trở mặt từ khi trở lòng
Đuôi
đầu với lại thủy chung
Nhắm
nghiền con mắt lùng bùng lỗ tai!
Tôi
ngồi uống với mốt mai
Vỗ
đùi mà hát múa tay mà cười
Buồn
trông phong cảnh quê người (*)
Con
chim xa tổ hót lời véo von
Tôi
ngồi uống với nước non
Mẹ
ơi tha tội ngày con không về./
song
nhị
6.2003
(*)
Kiều
A DRUNK POEM
Sitting, and
drinking, all alone
My cognac tilting
Sky and earth
rotating
Generals, officers,
troops and courtiers
All are wavering.
Sitting, and gulping
my innermost feelings
The worm in its home
is crazily rolling
The kite is dead in
the wide open spaces
Swallows gliding in boundless,
misty places
Some friends have
gone, all of a sudden
My heart also died
with the farewell verses.
Sitting, and mumbling
private thoughts
Red-eyed, with dimly
flickering moon and stars
Maudlin, babbling,
and prattling on
Reading a poem ‘til
eyes are raining tears
Sitting, and
drinking, with ghosts
Exquisite talents in
great disarray
Heavenly gifts are on
display
Bohemians cluster in
their finery
Strings, flutes,
castanets; drums, gongs and clarinets
Poetry, songs,
paintings and music, all in a mad whirl.
Sitting, and
drinking-in Ho Truong*
A toast to the west,
vast world so strange
A toast to the East
that’s unrestrained
A kiss for the bottle
that consoles a bursting heart
Bridges broken bring
decades of separation
Those yonder feel
compassion for us chained here.
Sitting, and
drinking, to see off the turncoats
They who now change
their heart and manners
From beginning to
end! What Constancy?
Voices buzz about my
ears. I close my eyes tightly.
Sitting, and drinking
to the future
Singing, leg-slapping
and laughingly fussing
Looking at the sad
strange scene before me**
The migrant bird
twitters its melodious songs
Sitting, and drinking
to my country
Dear Mom! Please
forgive me, not once could I return. I’m sorry.
Original poem Bai Tho
Say by Song Nhi
Interpretation and
the footnotes by Tony O’Donnelle
(Australia)
* Nguyen Ba Trac was a Vietnamese patriot who successfully used both
the pen and the sword. Ho Truong is his famous poem, written while drinking
wine on a visit to China before he fought against the French. Here, Song Nhi is
borrowing Ho Truong to show much he misses his homeland.
** This line is a direct quote from the famous Vietnamese epic poem,
Kieu, written by Nguyen Du long ago and readily quoted by the people.
No comments:
Post a Comment