Bài thơ “Tuổi Thơ Con là Chỗ Ngoại Nằm” là một trong những
“tuyệt tác” của Ngôn Ngữ. Mỗi dòng thơ là mỗi hàng kỷ vật cổ kính lộng lẫy
chưng bày trong ngôi nhà thừa tự của các danh gia thế phiệt ngày xưa. Những lọ
sơn, thỏi mực tàu, những giấy điều giấy bổi, những nghiên mực, những ngọn bút
lông… những câu thơ Lục Vân Tiên, những câu Kiều lẩy; những thơ Lý Bạch, Thôi
Hạo, Đỗ Phủ thời Thịnh Đường, với giọng ngâm nga dìu dặt của ông ngoại cho đến
ngõ trúc vườn cau đã thấm vào tâm hồn nhà thơ suốt thời thơ ấu:
TUỔI THƠ
CON LÀ CHỖ NGOẠI NẰM
Từ khi rời
quê ra phố chợ
Có đôi lần
con trở về thăm
Tuổi thơ
con là chỗ ngoại nằm
Chiếc
chõng tre kê đầu hiên vắng
Chiếc võng
gai mấy mùa mưa nắng
Mỗi trưa
ngồi – con nhổ tóc sâu
Trong
tiếng gù gù của lũ chim câu
Câu Lục
Vân Tiên như mái dầm mái đẩy
Giọng
ngoại chèo lúc nhặt lúc khoan
Để hồn con
là cánh vụ quay tròn,
Rồi ngủ
rụng trên vai còm của ngoại.
Bên bộ ván
đã bao đời chìm nổi
Những lọ sơn – những thỏi mực tàu
Những tờ
giấy điều, giấy bổi vàng thau
Cũng úa ố
theo tuổi già của ngoại
Vết mực
loang đọng trong lòng nghiên tối,
Ngọn bút
tà nên cũng chẳng buồn chăm
Tuổi thơ
con là chỗ ngoại nằm
Có thời
Xuân Thu đi về qua trang sách
Có thủa
Thịnh Đường vang vang trên vách
Dốc bầu
thơ Lý Bạch ngửa nghiêng sầu
Trong con
– ngoại là ngõ trúc ngọn cau
Là bóng
hạc trên mái đình rêu phủ
Là chiếc
nôi êm ru hồn con ngủ
Giữa vòng
tay quê không bến không bờ…
Phan Thi
Ngôn Ngữ
(Trích thi
phẩm Vọng Khúc của PTNN)
No comments:
Post a Comment